Eine Kleine Nachtmusik của Dorothea Tanning

Một trong những tác phẩm đầu tiên của Tanning, Eine Kleine Nachtmusik, cho thấy mối liên kết với các khái niệm Siêu thực trong khi được vẽ với độ chính xác cao về mặt hiện thực. Bối cảnh của bức tranh là một hành lang khách sạn hoặc một căn nhà lớn, và tiêu đề là lời gợi nhắc đến bản nhạc ¨a little night music¨ của Mozart. Chúng ta ngay lập tức liên tưởng hình ảnh này với một cơn ác mộng bởi không gian mang đặc trưng của màn đêm.

Trên sàn nhà có một đóa hoa hướng dương lớn, và có hai cô gái – một nhắm mắt và đang cầm một cánh hoa hướng dương. Mái tóc của một người còn lại bay vút lên không trung, tạo thành một cấu trúc như tòa tháp khi bị gió thổi. Mái tóc của cô gái cầm cánh hướng dương với phần trán của cô hơi kỳ lạ, cô mang nét giống với những bức tượng gây tranh cãi của Hans Bellmer. Điều này đặt ra câu hỏi liệu cô ấy là người thật hay chỉ là một món đồ chơi. Một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua cánh cửa bị vỡ, trong khi ba cánh cửa khác vẫn đóng kín.

Trong bức tranh, có một sự gợi nhắc rõ ràng về những năm tháng tuổi trẻ của nữ nghệ sĩ. Để thoát khỏi môi trường khắc nghiệt, mang tính khắc kỷ ở vùng Trung Tây nước Mỹ, bà và các chị em gái đã phát triển một thế giới tưởng tượng phong phú. Hoa hướng dương rất phổ biến ở khu vực này, vì vậy chúng đã trở thành một phần quan trọng trong dấu ấn cá nhân của bà. Những đứa trẻ trong tác phẩm Palaestra (1949), cũng như trong các tác phẩm khác, đều mặc những bộ lụa cao cấp mà mẹ của Tanning yêu thích. Tất cả phụ nữ trong tranh đều được miêu tả với áo sơ mi cởi hờ, mang lại một chất gợi cảm và quyến rũ cho các tác phẩm.

Tanning đã sáng tác Ein Kleines Nachtlied một cách hoàn toàn độc lập. Bà chia sẻ: “Tất cả đều xoay quanh việc bạn thể hiện bản thân mình ra bên ngoài. Ai cũng tin rằng họ là trung tâm của sự chú ý trong bi kịch của chính mình. Dù không phải đối mặt với những đóa hoa hướng dương khổng lồ, họ vẫn luôn có những cầu thang, hành lang, và thậm chí cả những không gian kịch nghệ nhỏ, nơi những màn ngột ngạt và sự kết thúc cuối cùng cũng được trình diễn – trên tấm thảm đỏ thẫm như máu hoặc giữa những sắc vàng chói lóa…”

Mục tiêu không phải là đối mặt với một mối đe dọa thực sự, mà là vượt qua những suy nghĩ và cảm xúc phi lý của chính mình. Có thể Tanning đã lấy cảm hứng từ tác phẩm Danger on the Stairs (Mối nguy hiểm trên cầu thang, 1927) của Pierre Roy, một tác phẩm bà có thể đã thấy tại triển lãm “Nghệ thuật kỳ ảo, Dada và Chủ nghĩa Siêu thực” năm 1936 ở New York, vì bố cục của bức tranh gợi nhắc điều đó.

Sơn Ca.